
Bài Ca Của Thiên Sứ
Luca 2:8-20
Lẽ thật: Chúa Giáng Sinh, những điều lạ lùng nơi sự ra đời của Đấng Cứu Thế.
Mục đích: Tôi muốn họ phải thờ lạy Đức Chúa Trời vì cớ Chúa Giáng Sinh.
Sống đạo: Chúng ta phục hồi lại sự kinh ngạc của mình trong dịp Lễ Giáng Sinh như thế nào?
PHẦN GIỚI THIỆU:
Điều hấp dẫn nằm ở những mâu thuẫn trong các chỗ giống nhau của chúng.
Thí dụ, Bill Crowder (Hội truyền giáo RBC) minh họa điều nầy với hai ban nhạc rock hàng đầu của thập niên 1960, ban Beatles và ban Rolling Stones. Cả hai ban nhạc đều xuất xứ từ Anh quốc, và cả hai ban nhạc đều có cao trào cách mạng trong âm nhạc của họ, song những chỗ giống nhau kết thúc ở đó.
Ban Beatles (trong các năm đầu đời của họ), dưới sự giám hộ cẩn thận của viên quản lý Brian Epstein, họ mặc vest đồng phục, tóc cắt ngắn, sáng sủa lắm, và vui tươi nữa, trong khi ban Stones thì ăn mặc tối tăm giống như băng đảng đường phố hơn là những người chơi nhạc chuyên nghiệp. Ban Beatles thì dễ thương đủ để bung ra một loạt phim hoạt hình; ban Stones thì lém lỉnh và giới thiệu họ là rất nguy hiểm. Ban Beatles vô tư hát: “I Want to Hold Your Hand” [Tôi muốn nắm tay anh] còn ban Stones thúc đẩy đôi bờ thịnh vượng vào thời đó với bài “chúng ta hãy cùng nhau qua đêm”. Như bạn vốn trông mong, các fan hâm mộ của họ sẽ khác nhau đến tận gốc rễ.
Câu chuyện Giáng Sinh có loại mâu thuẫn ấy. Bạn có nghĩ đến các thiên sứ và mấy gã chăn chiên là hai nhóm khác nhau nhiều lắm không? Các thiên sứ thuộc về thế giới khác, còn mấy gã chăn chiên thuộc về giai cấp xã hội thấp kém nhất trong thế gian nầy. Các thiên sứ thì sáng láng và vinh hiển với ánh sáng thiên thượng, còn mấy gã chăn chiên thì bẩn thỉu và mang lấy mùi hôi thối của bầy chiên. Các thiên sứ vốn biết rõ việc hiện hữu trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời là như thế nào rồi, còn mấy gã chăn chiên họ bị loại ra khỏi chính đến thờ mà họ lo chu cấp chiên con để làm của lễ. Các thiên sứ làm cho bối cảnh phải bùng lên với các đám mây, nhiều tiếng hô vang ngợi khen và thờ lạy, còn mấy gã chăn chiên thì há hốc mồm kinh ngạc rồi kinh hãi trong im lặng.
Mặc dù có những dị biệt như thế nầy, trong vấn đề của Lễ Giáng Sinh, các thiên sứ và mấy gã chăn chiên đang tỏ ra một điểm giống nhau rất đáng kinh ngạc. Cả hai: họ đều lấy làm lạ nơi sự ra đời của Đấng Cứu Thế! Trong nhiều thế kỷ, Cơ đốc nhân đã kỷ niệm với sự kính sợ và vui vẻ sự ra đời của Cứu Chúa, nhưng lần đầu tiên là bộ đôi các thiên sứ và mấy gã chăn chiên. Họ xuất thân từ nhiều triển vọng rất khác biệt thế nhưng họ đã đạt tới cùng một kết luận: sự ra đời của Đấng Cứu Thế quả là kỳ diệu.
Kỳ diệu là gì chứ? Chúng ta kinh nghiệm sự diệu kỳ khi mọi lý giải của chúng ta là quá độ. Kỳ diệu là rất đỗi kinh ngạc nơi việc quá sức suy tưởng, choáng váng bởi sự rực rỡ. Kỳ diệu là sản phẩm phụ của việc sống trong sự hiện diện của việc gì đó lấy đi hơi thở của bạn. Có một yếu tố của ý chí trong sự kỳ diệu. Một người có thể chọn không cảm kích sâu sắc.
Vào lần kỷ niệm thứ mười hội thánh nầy đã làm một việc thật là diệu kỳ đối với chúng tôi. Quí vị đã cho phép tôi và Carol đi nghỉ một tuần tại thác Niagara. (Đồng thời, chúng tôi dự tính xem trận cầu bóng chày của đội Toronto Blue Jays và xem Cal Ripkin chơi. Điều nầy thật có ý nghĩa đây!) Ngày kế sau khi chúng tôi đến, chúng tôi đi bộ xuống đến thác Niagara để xem. Trời hôm ấy thật là ấm áp. Khi chúng tôi còn cách thác một khoảng đường ngắn, nhiệt độ thình lình xuống tới mấy độ. Sự thể giống như bước vào căn phòng A/C vậy. Chúng tôi không thể hình dung việc gì đã xảy ra. Thế rồi chúng tôi đã tham quan thác Niagara.
Nhưng quí vị biết đấy, ở phía Mỹ có thác American và thác Bridal. Khoảng 150.000 gallons nước tràn xuống từng giây một. Ở phía Canada có thác nổi tiếng hình móng ngựa, và khoảng 600.000 gallons nước tuôn tràn qua phía nó từng giây một. Đây là một sự cảm thúc đáng kinh hãi.
Bạn có nhớ lần đầu tiên bạn nhìn thấy hẽm núi Grand không? Hẽm núi ấy sâu cả dặm và bề ngang của nó từ 4 đến 18 dặm cơ. Các phi hành gia có thể nhìn thấy hẽm núi ấy từ trên không gian. Bạn đứng ở đó lặng đi trong kinh ngạc. Hẽm núi ấy vượt quá sự suy tưởng của bạn. Bạn bị choáng bởi sự rực rỡ. Bạn lấy làm kinh ngạc bởi tình trạng vô cùng to lớn đó. Nó tước đi hơi thở khỏi bạn. Bạn biết rõ điều mà các thiên sứ và mấy gã chăn chiên đã kinh nghiệm nơi sự ra đời của Đấng Cứu Thế. Họ quá đỗi kinh ngạc.
Trong truyện tích Chúa Giáng Sinh, các thiên sứ đang bận rộn phân phát các sứ điệp. Thiên sứ đầu tiên mà chúng ta gặp gỡ có danh xưng là Gápriên. Hiển nhiên, Ngài có đẳng cấp cao trong đẳng cấp của các thiên sứ. Danh của Ngài có nghĩa là: “chiến binh của Đức Chúa Trời”. Họ là đẳng cấp đầu tiên đem sứ điệp từ trời xuống đất nói đến các tin tức tốt lành về một Đấng Cứu Thế sẽ ra đời. Gápriên nói cho thầy tế lễ già nua biết rằng Êlisabết, người vợ son sẻ của ông sẽ có thai và cho ra đời người tiền khu của Đấng Mêsi. Sáu tháng sau đó, Ngài xuất hiện trước cô thiếu nữ có tên là Mary tại ngôi làng Naxarét không mấy tiếng tăm. Ngài báo cho nàng biết nàng đã được chọn cho vai trò mang thai Đấng Mêsi được hứa cho. Đây là sự mong ước của từng người nữ Do thái. Ngài cũng thực hiện một cuộc thăm viếng Giôsép, rồi đoan chắc với chàng về sự thanh sạch của Mary và phép lạ mà nàng đã cưu mang trong tử cung của nàng.
Chín tháng sau đó Gápriên (chúng ta giả định) thình lình hiện ra tại bầu trời xứ Giuđê trên các cánh đồng của mấy gã chăn chiên tại thành Bếtlêhem. Sự sáng rực của dáng dấp Ngài là quá đỗi chỉ bởi sứ điệp gây choáng váng nầy ở các câu 10-12 trong Luca 2.
Lên tới điểm nầy trong câu chuyện, các thiên sứ đã phục vụ trong vai trò các sứ giả. Chúng ta sẽ nghĩ rằng đấy là chức năng chính của họ. Không phải như vậy đâu. Khi Êsai nhìn vào trong gian phòng có ngai của Đức Chúa Trời, ông đã nhìn thấy chức năng chính của các thiên sứ. Chức năng chính của họ là ngợi khen và thờ phượng Đức Chúa Trời. Hãy lắng nghe những gì Êsai đã nghe các thiên sứ bị chiếm hữu với khi ở trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời: “Thánh thay, thánh thay, thánh thay là Đức Giê-hô-va vạn quân! Khắp đất đầy dẫy sự vinh hiển Ngài!” (Êsai 6:3). Không bao lâu sau khi họ ngợi khen Đức Chúa Trời vì sự cả thể của Ngài xong, họ được nhắc nhớ về một việc khác liên quan tới sự vinh hiển và sự cả thể của Ngài, và họ đã bộc thốt ra lời thờ lạy khác nữa. Họ làm như vậy trong cả cõi đời đời.
Ở Khải huyền 4-5, Giăng được cung ứng cho một cái nhìn thoáng qua về thiên đàng. Ông tỏ ra rằng các thiên sứ đang tuyên bố sự thánh khiết của Đức Chúa Trời và họ đang yêu cầu người được chuộc của Đức Chúa Trời phải thờ lạy Đức Chúa Trời vì sự sáng tạo kỳ diệu của Ngài và phải thờ lạy Đấng Christ vì sự cứu rỗi diệu kỳ của Ngài.
Bạn phải thấy điều nầy. Các thiên sứ đã dùng cả cõi đời đời để ngợi khen Đức Chúa Trời vì sự sáng tạo và ơn cứu rỗi của Ngài. Không lâu sau khi họ hoàn tất việc nhìn xem điều chi đó trong sự vinh hiển của Đức Chúa Trời, họ đã ngợi khen và thờ lạy Ngài ở đó, hơn là họ khám phá điều chi mới nên bắt đầu một lần nữa dâng lời ngợi khen và thờ lạy lên cho Đức Chúa Trời đời đời. Ngợi khen và kinh ngạc nơi sự vinh hiển của Đức Chúa Trời là công việc đầu tiên của họ. Song khi thiên sứ Gápriên loan báo cho mấy gã chăn chiên nầy biết rằng Đấng Cứu Thế của nhân loại đã ra đời tại thành Bếtlêhem, họ không thể dằn lòng mình được nữa. Họ phá vỡ tình trạng im lặng của họ. Họ tỏ ra sự hiện diện của họ. Họ tung hô halêlugia đầy dẫy bầu trời xứ Giuđê! Có một việc rất kỳ diệu về sự kiện nầy đến nỗi nó ngắt ngang lời khen ngợi Đức Chúa Trời không dứt ở quanh ngôi của Đức Chúa Trời! Thật là kỳ diệu của Lễ Giáng Sinh nơi sự ra đời của Đấng Cứu Thế.
Tôi sẽ chỉ ra mọi sự mà một vị thiên sứ có thể làm là để ý đến sự cứu rỗi. Chỉ có những tội nhân được chuộc mới có thể kinh nghiệm ơn cứu rỗi. Sự kinh ngạc của chúng ta nhiều đến cỡ nào?
Đối chiếu với các thiên sứ là mấy gã chăn chiên, họ lấy làm lạ nơi sứ điệp nói tới Chúa Giáng Sinh. Sứ điệp ấy cho biết rằng các thiên sứ thì đáng tin cậy với sứ điệp tuy đơn sơ song rất là quan trọng mà cả thế gian đã từng nghe thấy. Có người nghĩ rằng cái điều hợp lý, ấy là các thiên sứ sẽ nhìn thấy sự vinh hiển của sự cố nầy rồi lên tới một cao điểm mới trong sự ngợi khen Đức Chúa Trời. Thế nhưng cái điều khó tin cho thấy rằng Đức Chúa Trời đã bật ra các tin tức trước tiên là cho mấy gã chăn chiên.
Hai mùa hè khi tôi còn là thiếu niên, tôi đã làm việc trong các cánh đồng quanh Lindsey. Đây là công việc khó nhọc nhất mà tôi đã từng làm. “Những chàng Johnnies bó rơm” sẽ đến từ khắp mọi nơi khi đến lúc mùa gặt. Thường thì họ sẽ đóng trại dưới cây cầu cạnh dòng sông Washita. Họ làm lụng khó nhọc sống gian khổ. Hầu hết họ đều học hành có hạn.
Chúng tôi được trả bằng tiền mặt vào cuối mỗi ngày lao động. Tôi đã đứng xếp hàng với ông tôi là Sasnett và hai người chú nữa để nhận tiền. Tôi không nắm bắt hết toàn bộ cuộc trao đổi, nhưng ông tôi thì có đấy. Về cơ bản, con trai của nhà nông phải là một tay cừ về “những chàng Johnnies bó rơm” họ sẽ không thể đếm số tiền rất cao khi chúng tôi được chi trả. Điều đó làm mất phẩm giá, và tôi nhớ Ông tôi đã tỏ ra rất giận dữ. Con người trong thế kỷ đầu tiên đã giữ lấy dư luận thấp kém như thế về mấy gã chăn chiên.
Có lẽ đây là những chàng trai trẻ. Vì cớ công việc, họ bị xem là ô uế và không thể tham gia thờ phượng tại đền thờ. Một khi bầy chiên cần phải được coi sóc thật thường xuyên, họ không thể tham dự vào các nghi thức tẩy rửa. Kết quả là họ thường trực ở ngoài lề không được chấp nhận thậm chí dâng chiên con trong bầy của họ cho sự thờ phượng Đức Chúa Trời nữa là. Sách Dân số ký cho chúng ta biết khiến cho ai đó trở thành kẻ chăn chiên là một hình thức hình phạt dành cho người nào làm mất lòng xã hội. Họ bị xem là loại trộm cắp. Một sự làm chứng của người chăn chiên bị xem là không đáng tin cậy và không được tòa án chấp nhận. Đây là hạng người mà Đức Chúa Trời đã tỏ ra và tin tưởng để giao cho các tin tức lạ lùng ở trên đất. Điều nầy chẳng ai có thể tưởng được sẽ là điều khả thi.
Đôi lúc bạn tìm được cái gì đó thật đắc tiền và dễ vỡ trong hai bàn tay nhỏ xíu của một đứa trẻ. Bạn mau chóng tìm cách cứu vớt món đồ vật đó vì bạn biết đứa trẻ không biết rõ giá trị của nó hay hiểu món đồ ấy dễ vỡ là dường nào. Đây là hạng người đã ở trên con đường sự sống ngăn trở họ không được thờ lạy Đức Chúa Trời tại đền thờ. Đấy là cách thức giá trị nhỏ mà họ đem đặt lên sự thờ phượng Đức Chúa Trời. Họ đang làm một cái nghề chẳng quan tâm mấy đến các điều răn của Đức Chúa Trời, dân chúng một cách máy móc đã xem họ giống như loại trộm cướp hay những kẻ nói dối.
Hãy suy nghĩ về điều đó xem. Sự thờ lạy Đức Chúa Trời và Lời của Ngài được đánh giá kém hơn công việc với bầy chiên. Đây là hạng người mà Đức Chúa Trời đã tin cậy trước tiên với các tin tức tốt lành nói tới một Đấng Cứu Thế! Điều đó làm cho lý trí phải chùn lại. Sự thể giống như kết án mấy tên cướp đã ăn hàng ở một nhà băng vậy. Sự giàu có của Đức Chúa Trời đã được giao thác cho hạng người thường xuyên đánh đổi sự vinh hiển của Ngài để lấy cái gì đó thấp kém hơn. Sự việc ấy gây lạ lùng nơi hạng người trong thế kỷ đầu tiên khi họ nghe câu chuyện nầy.
Trong việc tìm cách đọc câu chuyện Chúa Giáng Sinh với ánh mắt mới mẻ, cái điều hé rạng nơi tôi, ấy là mọi sự về câu chuyện thì đầy dẫy với sự lạ lùng. Sứ điệp, các sứ giả, và những phương tiện bởi đó mọi sự đã xảy ra không thể được cưu mang bởi lý trí có tính sáng tạo của loài người. Đức Chúa Trời đã nắm lấy hành động. Câu chuyện thật là diệu kỳ.
Chúng ta tái khám phá thể nào về những sự kỳ diệu của Lễ Giáng Sinh?
I. KỲ DIỆU KHỞI ĐI TỪ SỰ HIỆN DIỆN CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI.
Ở câu 9, chúng ta được thuật cho biết rằng mấy gã chăn chiên bị vây quanh bởi sự hiện diện có thể trông thấy được của Đức Chúa Trời. Điều chi là thực về mấy gã chăn chiên cũng là thực cho bạn và cho tôi đấy. Mọi sự ở chung quanh chúng ta là sự hiện diện của Đức Chúa Trời. Vấn đề là cuộc sống quá bận rộn hay nó có quá nhiều gánh nặng với sự âu lo của chúng ta muốn nhìn thấy sự hiện diện diệu kỳ của Đức Chúa Trời trong các chi tiết tầm thường của cuộc sống.
Mới đây, tôi có xem một phim truyền hình có tựa đề là Jack. Đây là truyện phim nói tới một thiếu niên ở độ tuổi bốn lần khác hơn bình thường. Robin Williams đóng vai Jack. Anh ta bước vào trường công lần đầu tiên ở lớp 5. Mặc dù anh ta có sự phát triển về tình cảm và trí khôn của một cậu bé ở lớp 5, anh ta có một cơ thể của một người ở tuổi 40.
Bối cảnh tôi đã xem là Jack đang quan sát một con bướm đang thoát ra khỏi cái kén. Máy quay phim nhắm vào ánh mắt của anh ta. Ánh mắt ấy đầy dẫy sự kinh ngạc khi anh ta quan sát phép lạ biến đổi nầy diễn ra. Một con sâu hóa thành con bướm xinh đẹp.
Những giây phút diệu kỳ giống như thế rất là quan trọng đối với chúng ta. Có thể đấy là việc quan sát một em bé khám phá ra hai bàn tay của chính nó lần đầu tiên hoặc một người đang đi bộ trong không gian. Những việc nầy còn làm nhiều hơn là chỉ làm cho đời sống của chúng ta được phong phú thêm. Đối với những người với ánh mắt nhìn thấy cái điều tỏ ra rằng thế giới nầy còn hơn là vật chất, năng lượng, và cơ hội. Có một Đức Chúa Trời siêu việt, các ngón tay của Ngài còn in trên khắp cả thế gian nầy.
Đức Chúa Trời đang hiện diện ở đây. Ngài đang hiện diện và năng động trong thế giới xinh đẹp nầy mà chúng ta đang sinh sống trong đó. Ngài đang hiện diện và năng động nơi con người mà chúng ta gặp gỡ. Ánh mắt của chúng ta là phương tiện để công nhận hoạt động và sự hiện diện của Ngài trong thế gian nầy. Chúng ta là phương tiện để nhìn thấy sự cả thể và sự nhơn từ của Ngài. Chính việc công nhận sự hiện diện của Đức Chúa Trời mới phục hồi cho chúng ta sự lạ lùng của chúng ta. Sự vinh hiển Ngài bao lấy chúng ta nếu chúng ta chỉ tìm kiếm Ngài.
Có thể nào một trong những mục đích mà Đức Chúa Trời dành cho Lễ Giáng Sinh là mở con mắt thuộc thể và con mắt thuộc linh của chúng ta hầu cho chúng ta nhìn thấy Ngài đang hiện diện ở đây! Những giây phút kỳ diệu khiến cho chúng ta phải tỉnh thức về sự hiện diện của Đức Chúa Trời.
Chúng ta tái khám phá sự kỳ diệu của Lễ Giáng Sinh như thế nào đây?
II. KỲ DIỆU LAN RỘNG TRONG SỨ ĐIỆP CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI.
Đức Chúa Trời có thể ban ra sứ điệp nầy cho Xêsa hoặc cho Hêrốt hay thậm chí cho thị trưởng của thành Bếtlêhem. Thay vì thế, Đức Chúa Trời lại ban sứ điệp nầy cho hạng người tầm thường phải chia sẻ với thế gian. Họ biết rõ những tin tức tốt lành là dành để cho việc chia sẻ. Sự làm chứng của họ là tự nhiên. Đó là sự tuôn tràn tự ý của tấm lòng họ.
Bốn ngày sau Lễ Giáng Sinh, năm 1995, Donny Herbert, ở Nữu ước, một lính cứu hỏa đã chịu một vết thương khiến ông bị hôn mê trong 9 năm ½. Ông chẳng biết về những gì có ở quanh ông và không thể nói năng chi được hết. Các con trai ông đều 14, 13, 11, và 3 tuổi khi ông rơi vào tình trạng hôn mê như thế nầy. Thế rồi việc diệu kỳ nhất đã xảy ra. Sau 9 năm ½, một ngày kia thình lình Donny trở dậy. Trong 16 giờ đồng hồ ông nói luôn không dứt, giờ đây mấy đứa con trai ông đã trở thành người lớn, vợ ông và bạn bè trong đội cứu hỏa của ông. Thế rồi ông rơi vào tình trạng hôn mê tương tự. Sau cùng ông bước vào cõi đời đời vào năm 2006.
Mười sáu giờ đồng hồ sống lại đó đã gây kinh ngạc cho mọi người. Có người gán tình trạng nầy cho một ly thuốc mà ông đã uống. Nhiều người khác cho rằng nhờ vào sự cầu nguyện. Vợ ông nghĩ phép lạ là do ý chí của ông muốn trò chuyện với gia đình một lần nữa. Dù bất kỳ lý do gì đi nữa, ông ấy đã có một ngày sáng sủa — một ngày khi ông thức tỉnh một cách trọn vẹn. Ông đã dùng ngày ấy để làm gì? Truyền đạt những việc quan trọng nhất cho số người quan trọng nhất.
Mỗi năm một lần thế giới đều có một ngày thật sáng sủa, ấy là ngày 25 tháng Chạp. Mọi sự đều dừng lại ở chỗ tốt đẹp nhất. Các gia đình sum họp. Các nhà buôn ngưng việc. Giao thông không trở ngại. Và thậm chí một nhà vô thần suy nghĩ về con trẻ được công bố là Đấng Cứu Thế của thế gian. Khi ấy dường như thế giới đang đi ngược vào tình trạng mê muội về Chúa Jêsus (Joel Gregory).
Khi Cơ đốc giáo được đem sánh với tất cả các tôn giáo khác, có một sự khác biệt rất thú vị. Mọi tôn giáo khác đều là tôn giáo về mặt đạo đức trừ ra Cơ đốc giáo. Ấn giáo chủ yếu là người Ấn độ, Hồi giáo là người Ảrập, Khỗng giáo là người Nhật, Phật giáo là người Á châu và Do thái giáo là người Do thái, nhưng Cơ đốc giáo không phải là tôn giáo của người Tây phương. Chúa Jêsus không phải là một người da trắng. Palestine là điểm tiếp giáp với ba đại lục: Á châu, Phi châu và Âu châu. Bạn giải thích sự dị biệt nầy giữa Cơ đốc giáo và các tôn giáo khác về mặt đạo đức với hạng người vô thần như thế nào? Người nào đạt tới chỗ nhận biết Đấng Christ phải chia sẻ sự kỳ diệu của Đấng Cứu Thế.
Hai tuần lễ nầy là hai tuần lễ làm chứng quan trọng nhất đối với một Cơ đốc nhân. Theo nghiên cứu bởi Trung Tâm Nghiên Cứu Truyền Giáo, 4 trong 10 người Mỹ dễ tiếp nhận lời mời trong suốt mùa Lễ Giáng Sinh. Nghiên cứu cho thấy rằng 42% những người được nghiên cứu, họ đi nhà thờ thường xuyên là kết quả của quyết tâm trong Năm Mới của họ, một khi họ chưa được sanh lại.
Có lẽ lý do những Cơ đốc nhân làm chứng ít ỏi là vì họ hiếm khi lấy làm lạ về những gì Đức Chúa Trời đã làm cho họ. Trước khi những người lân cận, bạn bè, hay bạn đồng sự rơi vào chỗ mê muội về Chúa Jêsus, hãy yêu cầu họ trở thành chi thể trong sự thờ phượng trong dịp Lễ Giáng Sinh của bạn. Ai biết được? Có lẽ Đức Chúa Trời sẽ làm điều chi diệu kỳ giống như cứu họ ra khỏi tội lỗi của họ vậy.
Chúng ta tái khám phá sự diệu kỳ của Lễ Giáng Sinh như thế nào?
III. KỲ DIỆU TẠO RA SỰ THỜ LẠY ĐỨC CHÚA TRỜI.
Kinh thánh chỉ ra rằng đáp ứng đầu tiên với sự kỳ diệu của Đức Chúa Trời là thờ phượng. Hãy nhìn vào lời đầu tiên của các thiên sứ nói với mấy gã chăn chiên ở câu 14. Ấy chẳng phải: “Đức Chúa Trời đã sai một Đấng Cứu Chuộc”. Đáp ứng đầu tiên của các thiên sứ khi họ tung ra các tin tức là thờ lạy Đức Chúa Trời. Toàn bộ thế giới cần phải được cứu, nhưng lời lẽ đầu tiên không nói tới một Đấng Cứu Thế. Lời lẽ đầu tiên đã nói tới sự vinh hiển của Cứu Chúa của sự cứu rỗi. Trong lý trí của các hữu thể thiên thượng Đức Chúa Trời luôn luôn giữ lấy vị thế thứ nhứt.
Chuyên tâm sự hiện diện kỳ diệu của Đức Chúa Trời, chúng ta phải đặt sự thờ phượng làm ưu tiên một của đời sống chúng ta. Đừng giới hạn đối với những lần kinh nghiệm thờ phượng. Tác giả Thi thiên phải nhìn vào một đêm trong sáng, lấp lánh với những vì sao, khi người nói: “Các từng trời rao truyền sự vinh hiển của Đức Chúa Trời; bầu trời giải tỏ công việc tay Ngài làm” (19:1).
Người đứng nhìn vào các từng trời và lấy làm lạ nơi công việc của Đức Chúa Trời Đấng Tạo Hóa. Người nhìn thấy sự nhơn từ, quyền phép và sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời. Nhưng quan trọng hơn người đang ở trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời, và điều nầy tạo ra sự thờ lạy Đức Chúa Trời.
Trong quyển “Chicken Soup for the Soul”, Dan Millman thuật lại câu chuyện nói tới Sachi. Khi cháu được 4 tuổi, em trai cháu chào đời. Bé Sachi bắt đầu xin bố mẹ để cháu một mình với đứa trẻ sơ sinh. Họ lo ngại rằng, giống như hầu hết những đứa trẻ 4 tuổi, cháu sẽ cảm thấy ganh tỵ và muốn đánh đập nó, vì vậy họ đã đáp “không”.
Mặc dù vậy, trải qua thời gian, khi Sachi chẳng tỏ ra những dấu hiệu ganh tỵ, họ đã đổi ý và quyết định để cho Sachi có cuộc chuyện trò riêng với đứa bé. Lấy làm tự hào, Sachi bước vào phòng đứa bé rồi đóng cửa lại, nhưng cửa lại mở ra — đủ cho bố mẹ cháu đang tò mò lén nhìn và lắng nghe. Họ nhìn thấy bé Sachi yên lặng tới gần em trai nó, áp mặt gần với mặt đứa bé, rồi nói: “Em bé ơi, hãy nói cho chị biết Đức Chúa Trời cảm nhận như thế nào đi. Chị sắp quên đây”.
Như vậy đấy! Đấy là những gì sự thờ phượng thực đang có. Nó phục hồi. Nó làm tỉnh thức lại sự lạ lùng của chúng ta khi Đức Chúa Trời sẽ sai một Cứu Chúa đến vì hạng tội nhân. Hãy mở mắt và mở lòng của bạn ra trước sự hiện diện của Ngài mọi sự ở chung quanh bạn. Hãy mở miệng bạn ra để chia sẻ sứ điệp của Ngài, và hãy tìm kiếm Ngài trong sự thờ phượng, và Lễ Giáng Sinh nầy kỳ diệu nơi sự ra đời của Đấng Cứu Thế.
CẦU NGUYỆN
LỜI MỜI
Lễ Giáng Sinh kỷ niệm Chúa Jêsus đã đến. Ngài phán Ngài sẽ tái lâm. Bạn có sẵn sàng đón Ngài tái lâm không?
Mục đích: Tôi muốn họ phải thờ lạy Đức Chúa Trời vì cớ Chúa Giáng Sinh.
Sống đạo: Chúng ta phục hồi lại sự kinh ngạc của mình trong dịp Lễ Giáng Sinh như thế nào?
PHẦN GIỚI THIỆU:
Điều hấp dẫn nằm ở những mâu thuẫn trong các chỗ giống nhau của chúng.
Thí dụ, Bill Crowder (Hội truyền giáo RBC) minh họa điều nầy với hai ban nhạc rock hàng đầu của thập niên 1960, ban Beatles và ban Rolling Stones. Cả hai ban nhạc đều xuất xứ từ Anh quốc, và cả hai ban nhạc đều có cao trào cách mạng trong âm nhạc của họ, song những chỗ giống nhau kết thúc ở đó.
Ban Beatles (trong các năm đầu đời của họ), dưới sự giám hộ cẩn thận của viên quản lý Brian Epstein, họ mặc vest đồng phục, tóc cắt ngắn, sáng sủa lắm, và vui tươi nữa, trong khi ban Stones thì ăn mặc tối tăm giống như băng đảng đường phố hơn là những người chơi nhạc chuyên nghiệp. Ban Beatles thì dễ thương đủ để bung ra một loạt phim hoạt hình; ban Stones thì lém lỉnh và giới thiệu họ là rất nguy hiểm. Ban Beatles vô tư hát: “I Want to Hold Your Hand” [Tôi muốn nắm tay anh] còn ban Stones thúc đẩy đôi bờ thịnh vượng vào thời đó với bài “chúng ta hãy cùng nhau qua đêm”. Như bạn vốn trông mong, các fan hâm mộ của họ sẽ khác nhau đến tận gốc rễ.
Câu chuyện Giáng Sinh có loại mâu thuẫn ấy. Bạn có nghĩ đến các thiên sứ và mấy gã chăn chiên là hai nhóm khác nhau nhiều lắm không? Các thiên sứ thuộc về thế giới khác, còn mấy gã chăn chiên thuộc về giai cấp xã hội thấp kém nhất trong thế gian nầy. Các thiên sứ thì sáng láng và vinh hiển với ánh sáng thiên thượng, còn mấy gã chăn chiên thì bẩn thỉu và mang lấy mùi hôi thối của bầy chiên. Các thiên sứ vốn biết rõ việc hiện hữu trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời là như thế nào rồi, còn mấy gã chăn chiên họ bị loại ra khỏi chính đến thờ mà họ lo chu cấp chiên con để làm của lễ. Các thiên sứ làm cho bối cảnh phải bùng lên với các đám mây, nhiều tiếng hô vang ngợi khen và thờ lạy, còn mấy gã chăn chiên thì há hốc mồm kinh ngạc rồi kinh hãi trong im lặng.
Mặc dù có những dị biệt như thế nầy, trong vấn đề của Lễ Giáng Sinh, các thiên sứ và mấy gã chăn chiên đang tỏ ra một điểm giống nhau rất đáng kinh ngạc. Cả hai: họ đều lấy làm lạ nơi sự ra đời của Đấng Cứu Thế! Trong nhiều thế kỷ, Cơ đốc nhân đã kỷ niệm với sự kính sợ và vui vẻ sự ra đời của Cứu Chúa, nhưng lần đầu tiên là bộ đôi các thiên sứ và mấy gã chăn chiên. Họ xuất thân từ nhiều triển vọng rất khác biệt thế nhưng họ đã đạt tới cùng một kết luận: sự ra đời của Đấng Cứu Thế quả là kỳ diệu.
Kỳ diệu là gì chứ? Chúng ta kinh nghiệm sự diệu kỳ khi mọi lý giải của chúng ta là quá độ. Kỳ diệu là rất đỗi kinh ngạc nơi việc quá sức suy tưởng, choáng váng bởi sự rực rỡ. Kỳ diệu là sản phẩm phụ của việc sống trong sự hiện diện của việc gì đó lấy đi hơi thở của bạn. Có một yếu tố của ý chí trong sự kỳ diệu. Một người có thể chọn không cảm kích sâu sắc.
Vào lần kỷ niệm thứ mười hội thánh nầy đã làm một việc thật là diệu kỳ đối với chúng tôi. Quí vị đã cho phép tôi và Carol đi nghỉ một tuần tại thác Niagara. (Đồng thời, chúng tôi dự tính xem trận cầu bóng chày của đội Toronto Blue Jays và xem Cal Ripkin chơi. Điều nầy thật có ý nghĩa đây!) Ngày kế sau khi chúng tôi đến, chúng tôi đi bộ xuống đến thác Niagara để xem. Trời hôm ấy thật là ấm áp. Khi chúng tôi còn cách thác một khoảng đường ngắn, nhiệt độ thình lình xuống tới mấy độ. Sự thể giống như bước vào căn phòng A/C vậy. Chúng tôi không thể hình dung việc gì đã xảy ra. Thế rồi chúng tôi đã tham quan thác Niagara.
Nhưng quí vị biết đấy, ở phía Mỹ có thác American và thác Bridal. Khoảng 150.000 gallons nước tràn xuống từng giây một. Ở phía Canada có thác nổi tiếng hình móng ngựa, và khoảng 600.000 gallons nước tuôn tràn qua phía nó từng giây một. Đây là một sự cảm thúc đáng kinh hãi.
Bạn có nhớ lần đầu tiên bạn nhìn thấy hẽm núi Grand không? Hẽm núi ấy sâu cả dặm và bề ngang của nó từ 4 đến 18 dặm cơ. Các phi hành gia có thể nhìn thấy hẽm núi ấy từ trên không gian. Bạn đứng ở đó lặng đi trong kinh ngạc. Hẽm núi ấy vượt quá sự suy tưởng của bạn. Bạn bị choáng bởi sự rực rỡ. Bạn lấy làm kinh ngạc bởi tình trạng vô cùng to lớn đó. Nó tước đi hơi thở khỏi bạn. Bạn biết rõ điều mà các thiên sứ và mấy gã chăn chiên đã kinh nghiệm nơi sự ra đời của Đấng Cứu Thế. Họ quá đỗi kinh ngạc.
Trong truyện tích Chúa Giáng Sinh, các thiên sứ đang bận rộn phân phát các sứ điệp. Thiên sứ đầu tiên mà chúng ta gặp gỡ có danh xưng là Gápriên. Hiển nhiên, Ngài có đẳng cấp cao trong đẳng cấp của các thiên sứ. Danh của Ngài có nghĩa là: “chiến binh của Đức Chúa Trời”. Họ là đẳng cấp đầu tiên đem sứ điệp từ trời xuống đất nói đến các tin tức tốt lành về một Đấng Cứu Thế sẽ ra đời. Gápriên nói cho thầy tế lễ già nua biết rằng Êlisabết, người vợ son sẻ của ông sẽ có thai và cho ra đời người tiền khu của Đấng Mêsi. Sáu tháng sau đó, Ngài xuất hiện trước cô thiếu nữ có tên là Mary tại ngôi làng Naxarét không mấy tiếng tăm. Ngài báo cho nàng biết nàng đã được chọn cho vai trò mang thai Đấng Mêsi được hứa cho. Đây là sự mong ước của từng người nữ Do thái. Ngài cũng thực hiện một cuộc thăm viếng Giôsép, rồi đoan chắc với chàng về sự thanh sạch của Mary và phép lạ mà nàng đã cưu mang trong tử cung của nàng.
Chín tháng sau đó Gápriên (chúng ta giả định) thình lình hiện ra tại bầu trời xứ Giuđê trên các cánh đồng của mấy gã chăn chiên tại thành Bếtlêhem. Sự sáng rực của dáng dấp Ngài là quá đỗi chỉ bởi sứ điệp gây choáng váng nầy ở các câu 10-12 trong Luca 2.
Lên tới điểm nầy trong câu chuyện, các thiên sứ đã phục vụ trong vai trò các sứ giả. Chúng ta sẽ nghĩ rằng đấy là chức năng chính của họ. Không phải như vậy đâu. Khi Êsai nhìn vào trong gian phòng có ngai của Đức Chúa Trời, ông đã nhìn thấy chức năng chính của các thiên sứ. Chức năng chính của họ là ngợi khen và thờ phượng Đức Chúa Trời. Hãy lắng nghe những gì Êsai đã nghe các thiên sứ bị chiếm hữu với khi ở trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời: “Thánh thay, thánh thay, thánh thay là Đức Giê-hô-va vạn quân! Khắp đất đầy dẫy sự vinh hiển Ngài!” (Êsai 6:3). Không bao lâu sau khi họ ngợi khen Đức Chúa Trời vì sự cả thể của Ngài xong, họ được nhắc nhớ về một việc khác liên quan tới sự vinh hiển và sự cả thể của Ngài, và họ đã bộc thốt ra lời thờ lạy khác nữa. Họ làm như vậy trong cả cõi đời đời.
Ở Khải huyền 4-5, Giăng được cung ứng cho một cái nhìn thoáng qua về thiên đàng. Ông tỏ ra rằng các thiên sứ đang tuyên bố sự thánh khiết của Đức Chúa Trời và họ đang yêu cầu người được chuộc của Đức Chúa Trời phải thờ lạy Đức Chúa Trời vì sự sáng tạo kỳ diệu của Ngài và phải thờ lạy Đấng Christ vì sự cứu rỗi diệu kỳ của Ngài.
Bạn phải thấy điều nầy. Các thiên sứ đã dùng cả cõi đời đời để ngợi khen Đức Chúa Trời vì sự sáng tạo và ơn cứu rỗi của Ngài. Không lâu sau khi họ hoàn tất việc nhìn xem điều chi đó trong sự vinh hiển của Đức Chúa Trời, họ đã ngợi khen và thờ lạy Ngài ở đó, hơn là họ khám phá điều chi mới nên bắt đầu một lần nữa dâng lời ngợi khen và thờ lạy lên cho Đức Chúa Trời đời đời. Ngợi khen và kinh ngạc nơi sự vinh hiển của Đức Chúa Trời là công việc đầu tiên của họ. Song khi thiên sứ Gápriên loan báo cho mấy gã chăn chiên nầy biết rằng Đấng Cứu Thế của nhân loại đã ra đời tại thành Bếtlêhem, họ không thể dằn lòng mình được nữa. Họ phá vỡ tình trạng im lặng của họ. Họ tỏ ra sự hiện diện của họ. Họ tung hô halêlugia đầy dẫy bầu trời xứ Giuđê! Có một việc rất kỳ diệu về sự kiện nầy đến nỗi nó ngắt ngang lời khen ngợi Đức Chúa Trời không dứt ở quanh ngôi của Đức Chúa Trời! Thật là kỳ diệu của Lễ Giáng Sinh nơi sự ra đời của Đấng Cứu Thế.
Tôi sẽ chỉ ra mọi sự mà một vị thiên sứ có thể làm là để ý đến sự cứu rỗi. Chỉ có những tội nhân được chuộc mới có thể kinh nghiệm ơn cứu rỗi. Sự kinh ngạc của chúng ta nhiều đến cỡ nào?
Đối chiếu với các thiên sứ là mấy gã chăn chiên, họ lấy làm lạ nơi sứ điệp nói tới Chúa Giáng Sinh. Sứ điệp ấy cho biết rằng các thiên sứ thì đáng tin cậy với sứ điệp tuy đơn sơ song rất là quan trọng mà cả thế gian đã từng nghe thấy. Có người nghĩ rằng cái điều hợp lý, ấy là các thiên sứ sẽ nhìn thấy sự vinh hiển của sự cố nầy rồi lên tới một cao điểm mới trong sự ngợi khen Đức Chúa Trời. Thế nhưng cái điều khó tin cho thấy rằng Đức Chúa Trời đã bật ra các tin tức trước tiên là cho mấy gã chăn chiên.
Hai mùa hè khi tôi còn là thiếu niên, tôi đã làm việc trong các cánh đồng quanh Lindsey. Đây là công việc khó nhọc nhất mà tôi đã từng làm. “Những chàng Johnnies bó rơm” sẽ đến từ khắp mọi nơi khi đến lúc mùa gặt. Thường thì họ sẽ đóng trại dưới cây cầu cạnh dòng sông Washita. Họ làm lụng khó nhọc sống gian khổ. Hầu hết họ đều học hành có hạn.
Chúng tôi được trả bằng tiền mặt vào cuối mỗi ngày lao động. Tôi đã đứng xếp hàng với ông tôi là Sasnett và hai người chú nữa để nhận tiền. Tôi không nắm bắt hết toàn bộ cuộc trao đổi, nhưng ông tôi thì có đấy. Về cơ bản, con trai của nhà nông phải là một tay cừ về “những chàng Johnnies bó rơm” họ sẽ không thể đếm số tiền rất cao khi chúng tôi được chi trả. Điều đó làm mất phẩm giá, và tôi nhớ Ông tôi đã tỏ ra rất giận dữ. Con người trong thế kỷ đầu tiên đã giữ lấy dư luận thấp kém như thế về mấy gã chăn chiên.
Có lẽ đây là những chàng trai trẻ. Vì cớ công việc, họ bị xem là ô uế và không thể tham gia thờ phượng tại đền thờ. Một khi bầy chiên cần phải được coi sóc thật thường xuyên, họ không thể tham dự vào các nghi thức tẩy rửa. Kết quả là họ thường trực ở ngoài lề không được chấp nhận thậm chí dâng chiên con trong bầy của họ cho sự thờ phượng Đức Chúa Trời nữa là. Sách Dân số ký cho chúng ta biết khiến cho ai đó trở thành kẻ chăn chiên là một hình thức hình phạt dành cho người nào làm mất lòng xã hội. Họ bị xem là loại trộm cắp. Một sự làm chứng của người chăn chiên bị xem là không đáng tin cậy và không được tòa án chấp nhận. Đây là hạng người mà Đức Chúa Trời đã tỏ ra và tin tưởng để giao cho các tin tức lạ lùng ở trên đất. Điều nầy chẳng ai có thể tưởng được sẽ là điều khả thi.
Đôi lúc bạn tìm được cái gì đó thật đắc tiền và dễ vỡ trong hai bàn tay nhỏ xíu của một đứa trẻ. Bạn mau chóng tìm cách cứu vớt món đồ vật đó vì bạn biết đứa trẻ không biết rõ giá trị của nó hay hiểu món đồ ấy dễ vỡ là dường nào. Đây là hạng người đã ở trên con đường sự sống ngăn trở họ không được thờ lạy Đức Chúa Trời tại đền thờ. Đấy là cách thức giá trị nhỏ mà họ đem đặt lên sự thờ phượng Đức Chúa Trời. Họ đang làm một cái nghề chẳng quan tâm mấy đến các điều răn của Đức Chúa Trời, dân chúng một cách máy móc đã xem họ giống như loại trộm cướp hay những kẻ nói dối.
Hãy suy nghĩ về điều đó xem. Sự thờ lạy Đức Chúa Trời và Lời của Ngài được đánh giá kém hơn công việc với bầy chiên. Đây là hạng người mà Đức Chúa Trời đã tin cậy trước tiên với các tin tức tốt lành nói tới một Đấng Cứu Thế! Điều đó làm cho lý trí phải chùn lại. Sự thể giống như kết án mấy tên cướp đã ăn hàng ở một nhà băng vậy. Sự giàu có của Đức Chúa Trời đã được giao thác cho hạng người thường xuyên đánh đổi sự vinh hiển của Ngài để lấy cái gì đó thấp kém hơn. Sự việc ấy gây lạ lùng nơi hạng người trong thế kỷ đầu tiên khi họ nghe câu chuyện nầy.
Trong việc tìm cách đọc câu chuyện Chúa Giáng Sinh với ánh mắt mới mẻ, cái điều hé rạng nơi tôi, ấy là mọi sự về câu chuyện thì đầy dẫy với sự lạ lùng. Sứ điệp, các sứ giả, và những phương tiện bởi đó mọi sự đã xảy ra không thể được cưu mang bởi lý trí có tính sáng tạo của loài người. Đức Chúa Trời đã nắm lấy hành động. Câu chuyện thật là diệu kỳ.
Chúng ta tái khám phá thể nào về những sự kỳ diệu của Lễ Giáng Sinh?
I. KỲ DIỆU KHỞI ĐI TỪ SỰ HIỆN DIỆN CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI.
Ở câu 9, chúng ta được thuật cho biết rằng mấy gã chăn chiên bị vây quanh bởi sự hiện diện có thể trông thấy được của Đức Chúa Trời. Điều chi là thực về mấy gã chăn chiên cũng là thực cho bạn và cho tôi đấy. Mọi sự ở chung quanh chúng ta là sự hiện diện của Đức Chúa Trời. Vấn đề là cuộc sống quá bận rộn hay nó có quá nhiều gánh nặng với sự âu lo của chúng ta muốn nhìn thấy sự hiện diện diệu kỳ của Đức Chúa Trời trong các chi tiết tầm thường của cuộc sống.
Mới đây, tôi có xem một phim truyền hình có tựa đề là Jack. Đây là truyện phim nói tới một thiếu niên ở độ tuổi bốn lần khác hơn bình thường. Robin Williams đóng vai Jack. Anh ta bước vào trường công lần đầu tiên ở lớp 5. Mặc dù anh ta có sự phát triển về tình cảm và trí khôn của một cậu bé ở lớp 5, anh ta có một cơ thể của một người ở tuổi 40.
Bối cảnh tôi đã xem là Jack đang quan sát một con bướm đang thoát ra khỏi cái kén. Máy quay phim nhắm vào ánh mắt của anh ta. Ánh mắt ấy đầy dẫy sự kinh ngạc khi anh ta quan sát phép lạ biến đổi nầy diễn ra. Một con sâu hóa thành con bướm xinh đẹp.
Những giây phút diệu kỳ giống như thế rất là quan trọng đối với chúng ta. Có thể đấy là việc quan sát một em bé khám phá ra hai bàn tay của chính nó lần đầu tiên hoặc một người đang đi bộ trong không gian. Những việc nầy còn làm nhiều hơn là chỉ làm cho đời sống của chúng ta được phong phú thêm. Đối với những người với ánh mắt nhìn thấy cái điều tỏ ra rằng thế giới nầy còn hơn là vật chất, năng lượng, và cơ hội. Có một Đức Chúa Trời siêu việt, các ngón tay của Ngài còn in trên khắp cả thế gian nầy.
Đức Chúa Trời đang hiện diện ở đây. Ngài đang hiện diện và năng động trong thế giới xinh đẹp nầy mà chúng ta đang sinh sống trong đó. Ngài đang hiện diện và năng động nơi con người mà chúng ta gặp gỡ. Ánh mắt của chúng ta là phương tiện để công nhận hoạt động và sự hiện diện của Ngài trong thế gian nầy. Chúng ta là phương tiện để nhìn thấy sự cả thể và sự nhơn từ của Ngài. Chính việc công nhận sự hiện diện của Đức Chúa Trời mới phục hồi cho chúng ta sự lạ lùng của chúng ta. Sự vinh hiển Ngài bao lấy chúng ta nếu chúng ta chỉ tìm kiếm Ngài.
Có thể nào một trong những mục đích mà Đức Chúa Trời dành cho Lễ Giáng Sinh là mở con mắt thuộc thể và con mắt thuộc linh của chúng ta hầu cho chúng ta nhìn thấy Ngài đang hiện diện ở đây! Những giây phút kỳ diệu khiến cho chúng ta phải tỉnh thức về sự hiện diện của Đức Chúa Trời.
Chúng ta tái khám phá sự kỳ diệu của Lễ Giáng Sinh như thế nào đây?
II. KỲ DIỆU LAN RỘNG TRONG SỨ ĐIỆP CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI.
Đức Chúa Trời có thể ban ra sứ điệp nầy cho Xêsa hoặc cho Hêrốt hay thậm chí cho thị trưởng của thành Bếtlêhem. Thay vì thế, Đức Chúa Trời lại ban sứ điệp nầy cho hạng người tầm thường phải chia sẻ với thế gian. Họ biết rõ những tin tức tốt lành là dành để cho việc chia sẻ. Sự làm chứng của họ là tự nhiên. Đó là sự tuôn tràn tự ý của tấm lòng họ.
Bốn ngày sau Lễ Giáng Sinh, năm 1995, Donny Herbert, ở Nữu ước, một lính cứu hỏa đã chịu một vết thương khiến ông bị hôn mê trong 9 năm ½. Ông chẳng biết về những gì có ở quanh ông và không thể nói năng chi được hết. Các con trai ông đều 14, 13, 11, và 3 tuổi khi ông rơi vào tình trạng hôn mê như thế nầy. Thế rồi việc diệu kỳ nhất đã xảy ra. Sau 9 năm ½, một ngày kia thình lình Donny trở dậy. Trong 16 giờ đồng hồ ông nói luôn không dứt, giờ đây mấy đứa con trai ông đã trở thành người lớn, vợ ông và bạn bè trong đội cứu hỏa của ông. Thế rồi ông rơi vào tình trạng hôn mê tương tự. Sau cùng ông bước vào cõi đời đời vào năm 2006.
Mười sáu giờ đồng hồ sống lại đó đã gây kinh ngạc cho mọi người. Có người gán tình trạng nầy cho một ly thuốc mà ông đã uống. Nhiều người khác cho rằng nhờ vào sự cầu nguyện. Vợ ông nghĩ phép lạ là do ý chí của ông muốn trò chuyện với gia đình một lần nữa. Dù bất kỳ lý do gì đi nữa, ông ấy đã có một ngày sáng sủa — một ngày khi ông thức tỉnh một cách trọn vẹn. Ông đã dùng ngày ấy để làm gì? Truyền đạt những việc quan trọng nhất cho số người quan trọng nhất.
Mỗi năm một lần thế giới đều có một ngày thật sáng sủa, ấy là ngày 25 tháng Chạp. Mọi sự đều dừng lại ở chỗ tốt đẹp nhất. Các gia đình sum họp. Các nhà buôn ngưng việc. Giao thông không trở ngại. Và thậm chí một nhà vô thần suy nghĩ về con trẻ được công bố là Đấng Cứu Thế của thế gian. Khi ấy dường như thế giới đang đi ngược vào tình trạng mê muội về Chúa Jêsus (Joel Gregory).
Khi Cơ đốc giáo được đem sánh với tất cả các tôn giáo khác, có một sự khác biệt rất thú vị. Mọi tôn giáo khác đều là tôn giáo về mặt đạo đức trừ ra Cơ đốc giáo. Ấn giáo chủ yếu là người Ấn độ, Hồi giáo là người Ảrập, Khỗng giáo là người Nhật, Phật giáo là người Á châu và Do thái giáo là người Do thái, nhưng Cơ đốc giáo không phải là tôn giáo của người Tây phương. Chúa Jêsus không phải là một người da trắng. Palestine là điểm tiếp giáp với ba đại lục: Á châu, Phi châu và Âu châu. Bạn giải thích sự dị biệt nầy giữa Cơ đốc giáo và các tôn giáo khác về mặt đạo đức với hạng người vô thần như thế nào? Người nào đạt tới chỗ nhận biết Đấng Christ phải chia sẻ sự kỳ diệu của Đấng Cứu Thế.
Hai tuần lễ nầy là hai tuần lễ làm chứng quan trọng nhất đối với một Cơ đốc nhân. Theo nghiên cứu bởi Trung Tâm Nghiên Cứu Truyền Giáo, 4 trong 10 người Mỹ dễ tiếp nhận lời mời trong suốt mùa Lễ Giáng Sinh. Nghiên cứu cho thấy rằng 42% những người được nghiên cứu, họ đi nhà thờ thường xuyên là kết quả của quyết tâm trong Năm Mới của họ, một khi họ chưa được sanh lại.
Có lẽ lý do những Cơ đốc nhân làm chứng ít ỏi là vì họ hiếm khi lấy làm lạ về những gì Đức Chúa Trời đã làm cho họ. Trước khi những người lân cận, bạn bè, hay bạn đồng sự rơi vào chỗ mê muội về Chúa Jêsus, hãy yêu cầu họ trở thành chi thể trong sự thờ phượng trong dịp Lễ Giáng Sinh của bạn. Ai biết được? Có lẽ Đức Chúa Trời sẽ làm điều chi diệu kỳ giống như cứu họ ra khỏi tội lỗi của họ vậy.
Chúng ta tái khám phá sự diệu kỳ của Lễ Giáng Sinh như thế nào?
III. KỲ DIỆU TẠO RA SỰ THỜ LẠY ĐỨC CHÚA TRỜI.
Kinh thánh chỉ ra rằng đáp ứng đầu tiên với sự kỳ diệu của Đức Chúa Trời là thờ phượng. Hãy nhìn vào lời đầu tiên của các thiên sứ nói với mấy gã chăn chiên ở câu 14. Ấy chẳng phải: “Đức Chúa Trời đã sai một Đấng Cứu Chuộc”. Đáp ứng đầu tiên của các thiên sứ khi họ tung ra các tin tức là thờ lạy Đức Chúa Trời. Toàn bộ thế giới cần phải được cứu, nhưng lời lẽ đầu tiên không nói tới một Đấng Cứu Thế. Lời lẽ đầu tiên đã nói tới sự vinh hiển của Cứu Chúa của sự cứu rỗi. Trong lý trí của các hữu thể thiên thượng Đức Chúa Trời luôn luôn giữ lấy vị thế thứ nhứt.
Chuyên tâm sự hiện diện kỳ diệu của Đức Chúa Trời, chúng ta phải đặt sự thờ phượng làm ưu tiên một của đời sống chúng ta. Đừng giới hạn đối với những lần kinh nghiệm thờ phượng. Tác giả Thi thiên phải nhìn vào một đêm trong sáng, lấp lánh với những vì sao, khi người nói: “Các từng trời rao truyền sự vinh hiển của Đức Chúa Trời; bầu trời giải tỏ công việc tay Ngài làm” (19:1).
Người đứng nhìn vào các từng trời và lấy làm lạ nơi công việc của Đức Chúa Trời Đấng Tạo Hóa. Người nhìn thấy sự nhơn từ, quyền phép và sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời. Nhưng quan trọng hơn người đang ở trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời, và điều nầy tạo ra sự thờ lạy Đức Chúa Trời.
Trong quyển “Chicken Soup for the Soul”, Dan Millman thuật lại câu chuyện nói tới Sachi. Khi cháu được 4 tuổi, em trai cháu chào đời. Bé Sachi bắt đầu xin bố mẹ để cháu một mình với đứa trẻ sơ sinh. Họ lo ngại rằng, giống như hầu hết những đứa trẻ 4 tuổi, cháu sẽ cảm thấy ganh tỵ và muốn đánh đập nó, vì vậy họ đã đáp “không”.
Mặc dù vậy, trải qua thời gian, khi Sachi chẳng tỏ ra những dấu hiệu ganh tỵ, họ đã đổi ý và quyết định để cho Sachi có cuộc chuyện trò riêng với đứa bé. Lấy làm tự hào, Sachi bước vào phòng đứa bé rồi đóng cửa lại, nhưng cửa lại mở ra — đủ cho bố mẹ cháu đang tò mò lén nhìn và lắng nghe. Họ nhìn thấy bé Sachi yên lặng tới gần em trai nó, áp mặt gần với mặt đứa bé, rồi nói: “Em bé ơi, hãy nói cho chị biết Đức Chúa Trời cảm nhận như thế nào đi. Chị sắp quên đây”.
Như vậy đấy! Đấy là những gì sự thờ phượng thực đang có. Nó phục hồi. Nó làm tỉnh thức lại sự lạ lùng của chúng ta khi Đức Chúa Trời sẽ sai một Cứu Chúa đến vì hạng tội nhân. Hãy mở mắt và mở lòng của bạn ra trước sự hiện diện của Ngài mọi sự ở chung quanh bạn. Hãy mở miệng bạn ra để chia sẻ sứ điệp của Ngài, và hãy tìm kiếm Ngài trong sự thờ phượng, và Lễ Giáng Sinh nầy kỳ diệu nơi sự ra đời của Đấng Cứu Thế.
CẦU NGUYỆN
LỜI MỜI
Lễ Giáng Sinh kỷ niệm Chúa Jêsus đã đến. Ngài phán Ngài sẽ tái lâm. Bạn có sẵn sàng đón Ngài tái lâm không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét