"Thưởng
Thức Lễ Giáng Sinh
Do Đức Chúa Trời Hoạch Định"
Thi
thiên 89:1-4; 19-26
Phần Giới
Thiệu:
Câu chuyện: Vào trưa Chúa nhật, ngày 1 tháng 6
năm 1975, Darrel Dore có mặt trên giàn khoan dầu ở Vịnh Mexico. Thình lình nó lắc
lư, nghiêng qua một bên, rồi đổ xuống biển. Darrell bị mắc kẹt trong một căn
phòng trên giàn khoan. Khi giàn khoan càng lúc càng chìm sâu hơn trong biển,
các ngọn đèn tắt ngúm và căn phòng bắt đầu ngập đầy nước. Vùng vẫy trong bóng tối,
Darrel tình cờ tìm thấy khoảng trống đầy không khí hình thành ở trong góc phòng.
Ông đưa đầu mình vào chỗ đó. Thế rồi một tư tưởng rất kinh khiếp làm cho ông phải
rợn cả xương sống. "Ta còn sống mà bị đem chôn". Darrell bắt
đầu cầu nguyện – lớn tiếng – và khi ông đã cầu nguyện xong, một việc quan trọng
đã xảy ra. Về sau ông nói: "Tôi thấy mình thực sự đang nắm lấy Đấng ấy. Chúa
Jêsus đã có mặt ở đó với tôi. Chẳng có chút ánh sáng nào hết, không thấy thể chất,
song tôi nhận ra Ngài, một sự hiện diện đem lại nhiều yên ủi. Ngài thực sự có mặt,
Ngài đã có mặt ở đó". Trong 22 giờ kế đó, Sự Hiện Diện ấy tiếp
tục yên ủi Darrel. Nhưng bấy giờ lượng oxygen cung ứng cho khoảng trống bên
trong đã gần hết. Sự chết không thể tránh được nữa rồi. Chỉ tùy vào vấn đề thời
gian mà thôi. Thế rồi một việc đáng nhớ đã xảy ra. Darrel nhìn thấy một ngôi
sao nhỏ sáng láng lung linh trong làn nước tối đen như mực. Có thật không? Hay
sau 22 giờ đồng hồ ông bắt đầu thấy ảo giác? Darrel đã nheo mắt mình lại. Ánh
sáng kia dường như càng lúc càng sáng rõ hơn. Ông nheo mắt lại. Ông không bị ảo
giác. Ánh sáng ấy là thực. Nó đã đến từ chiếc mũ bảo hộ của thợ lặn. Có người đã
tìm gặp ông. 22 giờ đồng hồ của ông đã qua rồi. Đội giải cứu đã đến. Ông đã được
cứu. (nguồn vô danh).
Câu chuyện
có thật ấy là một minh hoạ đáng nhớ về những gì Lễ Giáng Sinh đã nói tới. Tội lỗi
đã khiến cho thế giới của chúng ta phải ngã nghiêng, rồi sa vào vùng đại dương
tai hoạ về mặt thuộc linh. Bóng tối tăm có ở khắp mọi nơi. Dòng giống nhân loại
đã bị kẹt trong tình trạng vô vọng. Chẳng có chút hy vọng nào cả. Nhân loại bị định
cho cái chết nhất định về mặt thuộc linh. Con người đã xây lại với Đức Chúa Trời.
Họ đã cầu nguyện bằng lời lẽ của tiên tri Êsai: "Ôi Chúa, Ngài nổi cơn thạnh nộ, còn
chúng tôi thì phạm tội, hết thảy chúng tôi đều ô uế. Tuy nhiên, lạy Đức
Giêhôva, Ngài là Cha chúng tôi. Xin giải cứu chúng tôi".
Họ đã cầu
nguyện, và họ đã chờ đợi thời kỳ đã được hứa cho họ – thời kỳ Đấng Mêsi, thời kỳ
của Đấng sẽ kế tự ngai vàng của David rồi trị vì – trong sự bình an cho đến đời
đời. Khi ấy, lúc bóng đêm dường tăm tối nhất, có một việc đáng nhớ đã xảy ra. Một
tia sáng nhỏ đã xuất hiện. Một thiên sứ phán cùng một thiếu nữ và nói cho nàng
biết nàng sẽ có mang và sanh một trai, và con trai ấy sẽ là Con của Đấng Chí
Cao – Ngài sẽ là Đấng Mêsi. Ánh sáng kia lờ mờ – nhưng nó soi sáng qua nhiều tuần
lễ và nhiều tháng trời kế đó – ít nhất cho những ai đang tìm kiếm một nguồn
sáng như vậy. Nó hiện ra với họ như một ngôi sao trên bầu trời – một ngôi sao
mà họ đã đi theo với niềm hy vọng rằng nó sẽ dẫn họ đến nơi ra đời của một vì
vua cao cả. Nhưng đối với mọi người còn lại, họ vẫn không nhìn thấy ánh sáng đó,
và ngay cả những ai đã nhìn thấy nó, ngôi sao vẫn có thể là sai lầm, chẳng là
gì hết trừ ra một điềm chiêm bao, như ảo giác của một người bị đắm chìm, như
tia hy vọng đặt trên tấm ảnh ảo. Sau cùng, vào cái đêm con trẻ ra đời rồi được đặt
nằm trong máng cỏ, ánh sáng lại xuất hiện cho mấy gã chăn chiên nghèo nàn kia,
họ đang canh giữ bầy chiên của mình, và một thiên sứ của Chúa đã hiện ra với họ,
sự vinh hiển của Chúa chiếu quanh họ khi thiên sứ phán, Ngài nói: "Nầy ta báo cho các ngươi một Tin Lành, sẽ là sự
vui mừng lớn cho muôn dân, vì hôm nay tại thành David đã sanh cho các ngươi một
Đấng Cứu Thế, Ngài là Đấng Mêsi, là Chúa mà các ngươi đã ngóng đợi”.
Thế là cơn
ác mộng của dòng giống nhân loại đã đến hồi kết cuộc. Sự giải cứu đã đến. Chúa
Jêsus, Con của Đức Chúa Trời, đã giáng xuống từ trời để cứu dòng giống con người,
y như tay thợ lặn kia đã lặn xuống để cứu Darrel Dore vậy. Đấy là mọi điều mà Lễ
Giáng Sinh đang nói tới. Thuộc về Lễ ấy là sự cứu rỗi, thuộc về Lễ ấy là nhìn
thấy ánh sáng đến với trần gian để giải cứu chúng ta ra khỏi tội lỗi và bóng tối
tăm, thuộc về Lễ ấy là Đức Chúa Trời đến cùng chúng ta, và ở với chúng ta, và
giải cứu chúng ta ra khỏi sự chết kia.
Có nhiều việc
không luôn xảy ra theo như chúng ta trông đợi. Đặc biệt khi Đức Chúa Trời xen
vào đời sống của chúng ta. Đôi khi có người nói: “Chúa Jêsus là Lý Do cho mùa lễ” và
chúng ta cứ đi tới mà chẳng có gì thay đổi nhiều nơi đời sống của chúng ta. Câu
nói ấy nghe hay lắm, song lý do cho mùa lễ thực sự có một tiêu điểm khác. Đức
Chúa Trời đã nắm lấy sáng kiến tại thành Bếtlêhem vì cớ tình yêu cao sâu của
Ngài dành cho chúng ta. Sau khi nghe lời nài xin của dân sự, Ngài đã đáp ứng
trong sự bày tỏ ra ân điển và chân lý được công nhận nơi chiếc máng cỏ. Nguồn
sáng nhỏ bé kia đã đến cùng chúng ta khi chúng ta hết thảy đều mò mẫm trong tội
lỗi. Nhu cần của chúng ta kích thích chuổi biến cố đã bắt đầu tại thành David rồi
kết thúc trong bóng tối tăm của một ngày Thứ Sáu nhiều năm sau đó. Sự cứu chuộc
– sự tha thứ – sự cứu rỗi – kéo sự chú ý của chúng ta cùng với mấy gã chăn bầy
chiên kia.
Đôi khi
chúng ta ngần ngại không công nhận chúng ta là lý do cho sự hoá thân thành nhục
thể – để Chúa Jêsus đến cùng chúng ta khi chúng ta bị hư mất trong tuyệt vọng.
Bằng cách để cho thần học hóc búa ngày nay kéo sự chú ý của chúng ta ra khỏi mọi
nhu cần của chính mình, tẻ tách chúng ta xa rời đối với Đức Chúa Trời vì nghĩ
Ngài không sao làm thoả được các nhu cần đó. Đôi khi ý thức của chúng ta về sự
công bình có thể ngăn trở chúng ta không công nhận rằng chúng ta có bất kỳ nhu
cầu nào. Chúng ta nghĩ chúng ta đã sống tốt đủ và nhiều người khác chưa tốt đủ
hoặc họ không xứng đáng với Đức Chúa Trời. Bằng cách dời nhu cần của chúng ta
ra khỏi tình yêu thương phục hòa của Ngài, chúng ta đặt bản thân mình trên cả
con trẻ đã đến trong hình thức yêu thương của Đức Chúa Trời rồi vì lẽ đó chúng
ta đặt mình ở ngoài tầm với của Ngài.
Chúng ta có
thể thưởng thức Lễ Giáng Sinh do Đức Chúa Trời hoạch định khi chúng ta công nhận
rằng chúng ta là Lý Do cho Mùa Lễ – lý do để Ngài đến cùng chúng ta trong chỗ
thứ nhứt. Mỗi một người chúng ta phải công nhận rằng chẳng một ai trong chúng
ta là tốt đủ và chẳng một ai trong chúng ta là quá tồi tệ đến nỗi tình yêu cao
sâu của Ngài không thể chạm đến và không thể biến đổi được. Chúng ta không thể để
Ngài lại như một con trẻ vô dụng nằm trong máng cỏ không có khả năng làm thoả
mãn mọi nhu cần của nhân loại. Chúng ta thường giới hạn Ngài bằng những điều
chúng ta trông đợi. Chúng ta nghĩ rằng Ngài sẽ làm những việc khác biệt trong đời
sống của chúng ta. Có khi chúng ta mong Ngài cùng làm việc theo một cách nhất định
nào đó và khi Ngài không làm theo, khi ấy chúng ta tỏ ra lúng túng. Những lời cầu
nguyện của chúng ta thường được hình thành bao gồm cả những câu trả lời của
chính chúng ta nữa. Chúng ta nói: “Lạy Chúa, đây là cách con nghĩ Ngài sẽ tác động đối với nan đề nầy. Đây là giải
pháp tốt nhứt mà con có thể hình dung được”.
Một Lễ
Giáng Sinh do Đức Chúa Trời hoạch định là kỳ lễ trong đó chúng ta mở lòng ra trước
tình yêu cao sâu của Ngài và để cho Ngài biến đổi chúng ta và thay đổi chúng ta
từ những gì chúng ta vốn có trở nên những gì Ngài muốn chúng ta phải trở thành.
Chúng ta hãy cầu nguyện:

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét